Gai góc vườn xưa nhuốm bụi vàng,
Người xa đem chiếc bóng về cùng.
Muôn dặm non sông còn máu chảy,
Trăm năm thành quách chỉ rêu phong.
Tù và rúc mãi bao giờ dứt,
Xa giá khi nào tiếng rộn vang.
Lủi thủi rẽ tùng tìm lối cũ,
Mây chiều, cây cỏ cũng bi thương.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]