Là người? Là đá? Hỏi là ai? Đầu núi bao năm đứng giữa trời. Bặt mộng mây mưa trong một kiếp, Giữ lòng trinh bạch trọn muôn đời. Lớp rêu đoạn sách còn ghi mãi, Dòng lệ mưa thu cứ chảy hoài. Bốn phía mênh mông nhìn dãy núi, Luân thường riêng để má hồng soi!