Tachiana thấy giấc mơ kì lạ thật.
Đang trong mộng, nàng như đi vạ vật
Qua khu rừng phủ đầy tuyết khắp nơi,
Bốn bề là bóng tối chán kinh người;
Giữa các ụ tuyết chất cao nằm trước mặt
Dòng lũ lớn, tối đen, tung bọt trắng
Đang sục sôi cuốn thành sóng bạc đầu
Dòng lũ này không bị lạnh rét hoá băng mau;
Hai thanh gỗ được băng gắn liền lại
Cũng thành chiếc cầu con rập rềnh, nhìn ái ngại
Được bắc qua trên dòng lũ gầm gào:
Và trước dòng nước xoáy đang sôi réo ầm ào,
Nàng chợt thấy không hiểu gì hết cả,
Đành đứng lại, không biết làm gì nữa.