Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Evghênhi của tôi từng nghĩ suy giống hệt
Những năm tháng đầu thời mới lớn thiệt
Chàng cũng là nạn nhân bao lầm lỗi bão dông
Những say mê vô lo nghĩ, vô tâm.
Được chiều chuộng quen chìm trong nhung lụa,
Cũng có lúc thấy cuộc đời tuyệt quá
Lại có khi vỡ mộng bởi chuyện nọ, chuyện kia,
Mệt triền miên giữ mãi bao ước mơ,
Quá mệt mỏi với thành công chớp nhoáng,
Cố hiểu rõ trong ồn ào và bình lặng
Khi tâm hồn bị trách mắng suốt đời
Cố nén cơn chán ngán bằng tiếng cười:
Là câu chuyện tám năm dài chàng để chết,
Chịu đánh mất đoạn đời tươi đẹp nhất.