Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Tachiana để hồn bay lơ lửng,
Mắt chăm chú nhìn vầng trăng trôi nổi
Bỗng trong đầu một ý nghĩ nảy sinh…
“Xin khoan, khoan, u hãy để con lại một mình.
U ơi, hãy mang cho con bút cùng ít giấy,
U hãy dịch bàn gần con; Con sắp ngủ đấy;
Xin chào u.” Và nàng ở lại có một mình.
Bốn bề im lặng. Ánh trăng chiếu tưng bừng.
Một tay dựa mặt bàn, nàng ngồi viết.
Đầu chỉ thấy có bóng Evghênhi xuất hiện,
Và trong thư chưa nghĩ được sâu xa,
Toát lên mối tình trinh nữ yêu thiết tha.
Thư kết thúc, nàng cầm lên gấp lại vậy,
Tachiana hỡi, thư viết cho ai nhận đấy?