Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Em yêu ơi, thật lạ và cũng thật đau,
Khi ôm ấp nhau như cây mọc trong đất,-
Khi ta quấn quýt nhau như lá với cành,
Em yêu hỡi, thật đau và cũng thật lạ
Khi ta bị xẻ đôi, bởi lưỡi cưa cắt chia.
Vết thương lòng không sao lành được.
Lệ còn rơi, trong suốt, lăn dài
Vết đứt đáy lòng không sao lành được –
Nhựa còn chảy mãi, đau nhức hoài.

-Một khi em còn sống, ta luôn ở bên nhau
Xương máu và tâm hồn không thể nào chia cắt, -
Một khi em còn sống, ta luôn sát bên nhau –
Cả lúc chết và lúc yêu, ta vẫn luôn sóng bước.
Xin anh mang theo người, đến mọi nơi,
Xin anh nhớ mang theo người, anh của em hỡi
Xin anh mang theo người, đến mọi nơi,
Hình ảnh ngôi nhà thân thương, quê hương yêu mến.

-Thế nhỡ anh chẳng có gì để che chở
Trước lòng thương người đã đi vào tuỷ xương?
-Thế nhỡ anh chẳng có gì để che chở
Trước cắt da giá lạnh, đêm đen tối mờ?
-Xa cách rồi gặp lại
Đừng quên em nhé, anh ơi,
Xa cách rồi gặp lại,
Ta lại về có đôi.
-Thế nhỡ anh mất tích
Như ánh dương ban ngày?
-Thế nhỡ anh mất tích
Giữa ngàn sao dải Ngân hà?
-Nguyện cầu cho anh nhé
Chớ quên đường ta đi.
-Nguyện cầu cho anh nữa
Sẽ quay về vẹn nguyên…
Bị lắc lư trong toa tàu đầy khói thuốc,
Anh thành kẻ lệ thuộc và không nhà,
Lắc đẩy trong toa tầu đầy khói thuốc,
Anh vừa ngủ, vừa khóc than.
Khi đến đoạn trơn dốc,
Tầu bỗng bị lật nghiêng,
Khi đến đoạn trơn dốc,
Tầu bỗng trượt đường ray.

Chợt sức mạnh  siêu nhiên
Biến người thành tàn tật,
Chợt sức mạnh siêu nhiên
Nổ tung mọi vật trên mặt đất.

Cuộc gặp ta hẹn trước
Không bảo toàn được ai,
Bàn tay từ xa vẫy
Không bảo toàn được ai.

Bên người yêu, xin đừng có chia tay!
Bên người yêu, xin đừng có chia tay!
Bên người yêu, xin đừng có chia tay!
Hãy bên nhau tay nắm trong tay
Mỗi lần cách xa, hãy vẫy chào vĩnh biệt!
Mỗi lần cách xa, hãy vẫy chào vĩnh biệt!
Mỗi lần cách xa, hãy vẫy chào vĩnh biệt!
Dù khi rời xa chỉ là chốc lát thôi.