Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Chẳng bao giờ anh đuổi em đi:
Với mùa xuân, không ai đang tay đuổi!
Chẳng bao giờ anh động nhẹ tới em:
Em đang hát quá dịu êm cho anh ngủ!
Chẳng bao giờ anh nói xấu về em:
Trong miệng anh, tên em là nước mát!
Chẳng bao giờ anh giữ em lại cùng anh:
Cửa để mở, nhà anh thành – vắng ngắt!