☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Một số bài dịch khác cùng dịch giả
Có một thời, anh đã hứa quá nhiều,
đến hôm nay, chẳng có gì cho em cả,-
anh quá nghèo.
Anh từng hứa: ta sẽ đi trong xanh trời và xanh lá,
trên xanh cỏ,
đầu áp đầu,
má kề má,
có chùm anh đào mát mẻ chạm khẽ má ta,
sự yên bình mang hơi cỏ làm mệt mỏi toả lan.
Ta muốn về Irpen,
trong tâm trạng mơ màng và lười biếng,
nơi, có lẽ, có dốc đứng hay gốc cây lớn,
nơi có người từng ngồi viết trong hương hoa lan tử nở và hương cây,
tìm về đây,
con người ấy trốn chạy kỳ tài thay...
Nhưng không thể, hôm nay, trốn đi đâu được nữa
tránh xấu hổ vì lịch sử đã qua,
như trốn toà tra xét.
Mưa rào như trút,
mưa không xót thương
xoá sạch trơn mọi hy vọng về đầm ấm và bình yên
dành cho cả anh và em
trong xanh trời và xanh lá
trên xanh cỏ,
đầu áp đầu,
má kề má...
Tốp thợ sơn, bụng kêu óc ách,
đang húp canh.
Nhà phê bình tiếng tăm bước lại, cao chưa đến vai anh.
nhưng vẫn véo vai anh một cái:
"Mãi phút chót, anh mới là người từ lâu tôi muốn.
Anh không mắc câu những kẻ tán dương
và anh vượt lên viết về đề tài ý thức công dân, đất nước..."
Anh đã thấy trong mắt em sự khinh thường và xấu hổ.
Trong mắt em, anh đã chết
bởi ông ta ngợi khen.
Em đừng tin –
anh không phải,
người như thế đâu,
không phải đâu!
Thật đơn giản, cả con người anh, như chiếc bè gỗ bị đánh tan
trong cơn nước lũ.
Nhà phê bình ấy, ông ta nói láo.
Em đừng nghe hắn nữa!
Dăm mảnh ván vỡ bè của anh hợp gu ông ấy
chứ không phải anh!
Thế mà em vẫn nói:"Không,
đúng là anh.
Anh không phải bè gỗ, mà là quả quý mà thời đại sới vun mới có.
Anh là đứa con cưng của thời đại,
lại được nêu gương mẫu mực..."
Và ánh nhìn tuyệt đẹp của em nghiệt ngã, không chịu được hơn.
Em nói rằng thời đại là mẹ ruột của anh.
Phải chăng mẹ lại có thể làm con bị thương, què quặt?
Như con ngựa, anh bị họ khoác ách.
Họ đánh anh bằng roi,
miệng còn nhếch mép cười.
Còn hôm nay, họ hào phóng cho anh bánh bàng.
Mỗi chiếc bánh
với anh, ngang roi quất.
Em xem đấy, anh có là con yêu của thời đại nữa?
Thành Beclinh đang bị dây kẽm bao quanh,
ở diễn đàn LHQ có ông quan
như có chút hơi men, chuếnh choáng
thô lỗ gõ vào bảng đề tên trên bàn bằng đế giầy nặng,
em cứ nhìn ông ta – đấy mới là đứa con thời đại,
đứa trẻ đang phấn khích quá, gần như không định đùa.
Ta chưa có căn hộ. Ông ta vẫn nhổ toẹt.
Còn mê mải làm tên lửa nọ đến tên lửa kia, đưa lên vũ trụ.
Ở Irpen,
trời đang thu, ẩm ướt, tối đen.
Đám thợ sơn, ủ ê, chơi trò bịt mắt bắt dê.
Nước Nga đói, nghèo và đi chân đất.
Nhưng bù lại, có phi công bay lên vũ trụ thật.
Anh đã nghèo đi, đáng sợ hơn
nghèo luôn về tâm hồn.
Tha cho anh, anh hứa hẹn với em quá nhiều rồi.