Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Bên cửa sổ, Mariana ngồi xe sợi
Lặng khóc thầm. Tính rộng lượng, cô gái Isabella
Tìm đến nhà Mariana thăm hỏi.
Từ lâu rồi, hai người có biết nhau
Isabella vỗ về bạn mình đang đau khổ.
Chuyện thày tu định làm, Isabella kể cho nàng rõ.
Mariana chờ hễ tới lúc tối trời,
Là phải vào cung điện của Angelo rồi,
Và gặp y trong vườn, dưới bờ tường đá,
Vì đã hẹn trao quà theo lời hứa,
Giọng thầm thì, mà nghe rõ, khi chia tay,
Đúng một điều, khéo quên nhé: có em trai.
Mariana khổ sở cười qua vệt dài ngấn lệ,
Sắp đi, bụng đang run - họ chia tay bịn rịn.