Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Tuổi thơ ấu có một điều đặc biệt,
Thời ấu thơ còn dài không hết một khi,
Ông vẫn mang quà kẹo tới cho ta..
Miệng ông cười, vẻ yêu thương chan chứa...

Tôi nhớ mãi tuổi thơ không quên được.
Thật ngọt ngào khi được gặp mặt ông.
Biết ông khoẻ, mọi thứ vẫn như mong.
Hai ông cháu cùng chơi trò thuỷ chiến.

Chuyện bạn đồng ngũ được ông đem ra kể,
Phải chung tay giữ hoà bình mỏng manh...
Rồi tôi làm mẹ khi đã trưởng thành,
Sẽ suốt đời mong mình còn gặp ông tiếp.

Không có ông bà, làm sao ta có thời thơ ấu,
Tình thân với ông còn in dấu suốt đời...
Mọi thứ đều trôi... nhưng lòng ta ấm mãi không thôi,
Nhờ ông thân thương, gần gũi trái tim ta nhất.

Tôi nhớ mãi cảnh ông cười tươi tắn,
Khi lần đầu ông đón chắt lên tay...
Ông đặt cho tôi tên là Nhạn và Cá này,
Còn sinh nhật ông, cháu làm thơ tặng...

Trong ánh mắt ông chứa biết bao ánh sáng.
Tính dịu hiền, sự hiểu biết và bình yên.
Trong túi luôn mang kẹo cho chắt riêng,
Và quà cháu gái yêu thương là kẹo bánh...

Hình như mọi thứ trên đời đều không thể khác.
Rằng vắng ông, trái đất chắc không quay.
Tôi đến ông, không gặp ông ở nhà ngay…
Tôi viết tặng ông thơ dạt dào đầy thương mến...

Có cách nào mang kẹo cho cháu nơi nhà mới?
Nhưng vòng hoa gói theo số chẵn bông
Như nhắc tôi rằng tuổi ấu thơ không còn đâu.
Chỉ còn lại tình yêu và kỉ niệm...

Không có ông bà, làm sao ta có thời thơ ấu...
Ta mang theo tình yêu đặc biệt với ông bà.
Tiếc là thời gian mang dần người ruột thịt đi xa.
Hãy yêu quý người thân bên ta đang còn sống...

Tôi ngước nhìn bầu trời...Trời cũng có mùa hè đấy.
Sao thấy thiếu không được gặp ông luôn...
Ông đang phát kẹo cho các thiên thần rồi
Và ông dặn: hãy bảo vệ người thân trên trái đất...