Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Nhưng im đã! Nghe không? Nhà phê bình nghiêm khắc
Đang ra lệnh cho ta phải bỏ ngay lập tức
Vòng hoa thơ bi ca quá nghèo nàn,
Và tất anh em ta theo phái mải tìm vần
Đang lên tiếng: “Xin các vị đừng nên than khóc,
Cùng một chuyện, vẫn nỉ non, sướt mướt,
Toàn tiếc thương chuyện quá khứ ngày xưa:
Thôi đủ rồi, hãy hát chuyện khác đi!”
-Bạn nói đúng, bạn chỉ ra chính xác
Nào mặt nạ, kèn đồng và dao găm sắc
Một đống suy nghĩ đã chết cứng còn nằm kia,
Đi đến đâu, cũng ra lệnh phải hồi sinh kìa:
Phải không đấy, bạn ơi? -Không hề, Đâu có!
“Thưa quý vị, hãy viết toàn thơ ca tụng nhớ,