Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Nàng luôn giữ vẻ đăm chiêu trên mặt
Từ lúc mới nằm nôi, cho đến giờ này thật,
Những tháng ngày vui chơi đồng đất thôn trang
Nàng đắm chìm trong mộng tưởng mơ màng.
Ngón tay nuột nà chưa một lần đụng tới
Nào kim, chỉ; khi khom lưng trên khung dệt mới
Nàng không đưa những hình vẽ dịu mềm
Dệt thành tranh trên tấm vải diệu huyền.
Nàng thích hiểu thật sâu nhiều điềm báo,
Như cô bé chơi búp bê dễ sai bảo,
Nàng tiếp thu như kiểu chỉ chơi chơi
Phép xã giao phải học của giới thượng lưu thôi
Làm vẻ mặt nghiêm trang, nàng luôn nhắc lại
Những bài học bà mẹ đầy yêu thương đã dậy.