Vừa nhận thấy Vladimir đã đi đâu biến hẳn,
Ônhêghin lại càng buồn ngán ngẩm,
Ở bên Ônga, chàng chìm đắm nghĩ suy,
Trả được thù, hài lòng quá, đang vui.
Sau lưng chàng, Ônga ngáp dài ngáp ngắn,
Nàng đưa mắt kiếm tìm Lensky khắp chốn,
Mà nhạc chơi điệu Kotilion kéo quá lâu
Càng khiến nàng mệt mỏi, như cơn mộng đau đầu.
Nhưng nhạc nghỉ. Cả nhà đi ăn tối.
Gia nhân trải giường. Cho khách qua đêm vội,
Phòng khách đầy người, phòng con gái kín liền.
Ai cũng thèm một giấc ngủ bình yên.
Còn Ônhêghin của tôi liền vội vã
Một mình phóng xe về nhà ngủ đã.