Phận người như lá cây lúc mùa thu.
Lá trên cành, lá rụng rơi xuống đất..
Đủ màu sắc xám, vàng, nâu, đỏ thật.
Vừa giống nhau, nhưng lại rất khác nhau.
Kiếp con người sẻ chia lắm dấu lưu
Trong câu chuyện thầm thì bao bạn gái.
Và những giọt mưa trông trong suốt mãi
Lăn trên lá màu bạc, vẫn ấm nồng…
Nay đóng băng, chẳng bận lòng tới mùa xuân.
Không mong muốn điều may và chuồn đi khỏi xứ,
Mà chỉ muốn có buổi chiều thú vị
Gặp được tình yêu thật sự lớn lao…
Kiếp người như lá rơi trên phố xạc xào
Như điệu nhảy của chờ mong bao màu sắc.
Tin ngày mai, mà hôm nay không tin chắc.
Lấy bìa sách đo đạc sự thành công…
Nhưng không nhìn được tâm hồn trong pha lê,
Quá mềm dịu, thêm khác xa đặc biệt…
Không khô héo, bạc mầu, cong queo thiệt.
Chỉ có mưa thu tí tách mỗi lúc một mau…
Mưa reo vui, óng ánh, ấm lòng sao…
Lá chất đống trong công viên ẩm ướt.
Bị quét gọn, quên đi, nhưng người quét rác
Chỉ biết thừa hành, không mắc lỗi gì.
Phải sống từng giây, tận tế bào đi,
Trên cành mảnh mai, lá đang bám chắc…
Kiếp người lá cây mùa thu hiu hắt.
Lá trên cành, lá bị lắc rụng rơi…