Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Tôi vẫn nhớ bạn quanh mình nào thỏ, chuột, nhím con...
Đang mải chơi, tôi buột mồm, văng bậy...
Và mẹ nhắc: “Con là con gái, không được chửi tục...”
Tôi hiểu ra. Sự thật thành nguy hiểm, nếu được nói công khai

Và rõ ràng, nếu có điều gì không giải quyết êm xuôi
Lúc gặp khó, bạn bè không giúp được
Đàn ông mạnh mẽ bị tâm lý và văng tục
Còn phụ nữ yếu mềm phải chịu đựng, vì họ không được nói ra

Tôi trưởng thành, đã biết trang điểm lông mi
Lần đầu tiên, bạn trai tôi bị cô bạn gái rủ đi mất
Bác hàng xóm: “Không được chửi bậy, các cháu là con gái...”
Từ bấy giờ, tôi không kết bạn công khai.

Tôi thấy nhiều phụ nữ túi đồ lỉnh kỉnh trên đường đi,
Họ tất tả về nhà nấu cho cánh đàn ông đang đợi,
Tôi phải lớn mau thành một bà vợ như vậy,
Và còn không được nói nhiều câu không đẹp đẽ, thuận tai...

Rồi lấy chồng... Một đống bát đĩa long lanh đợi kia.
Cả đại gia đình đu trên vai phụ nữ.
Và tiếng chồng: “Em không được nói bậy, em là con gái..”
Mà tôi tưởng rằng trong nhà này, tôi mới là con trai.

Rồi bao vụ scanđan hết nhỏ đến to.
Bên cốc bia, đàn ông đưa chuyện như đàn bà, than thở...
Vì sao các ông phàn nàn, các vị là đàn ông đấy?!
Không... Chuyện hôn nhân, chồng con không phải của tôi.

Trên mặt đồng hồ, kim phi nước đại, thời gian trôi...
Năm này tới năm khác chỉ nghe nguyên một câu dạy dỗ:
“Không được nói vậy, các cô là con gái...”
Nhưng phải chăng con gái quyết định được như thế đâu?

Cứ gọi tôi là gái hư, đồ mất nết cũng có sao.
Tôi biết rõ đâu là hươu, đâu là dê chứ.
Và nếu gặp người đàn ông chân chính,
Với anh ta, tôi sẽ là con gái, còn nếu không - mời ông biến m... ông đi