Anh đã nói nhiều lời sáng suốt,
anh xoa vai, tay vuốt ve em,
em khóc hoài, y hệt trẻ con,
trách anh mãi: không muốn yêu em nữa.
Em lao bổ vào trời mưa và gió,
dù anh xin em cứ ở lại luôn.
Chiếc ô đen, lúc kéo em lên trên,
khi cụp lại, xô em nghiêng một phía.
Và có lẽ, người em thành trống rỗng,
chìm trong cơn xúc động mê man,
tấm thân em thon nhỏ như bé con,
cơ thể đó nom mỏng manh, dễ vỡ.
Và ống nước chảy ào ào bốn phía,
cứ như là cả thế giới hét vang:
“Tất chúng ta đều độc ác, dã man,
vì tội đó, không được ai tha thứ”.
Tất mọi thứ đều dã man, độc ác,
cả mái nhà, cả các bức tường,
khắp phố phường đều thấy cảnh khác thường:
dàn ăng ten hình thánh giá không có Chúa.