Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Nhưng tôi được sinh ra Trời không cho hưởng lạc;
Phận tôi thấy niềm vui càng xa lạ;
Cô tuyệt vời bao nhiêu, cũng hoá vô ích thôi:
Vì nói chung, tôi không xứng với cô rồi.
Cô nên hiểu: (ở đây lương tâm đòi bảo lãnh),
Ta thành vợ chồng sẽ là bất hạnh,
Dù tôi yêu thương cô thật hết lòng,
Nhưng quen thành nhàm, lập tức chán tận cùng;
Cô sẽ khóc, sẽ ngập tràn nước mắt
Cũng không chuyển nổi con tim tôi đắng ngắt,
Lệ có rơi chỉ càng khiến tôi phát khùng điên.
Cô nghĩ xem: thần bảo vệ hôn nhân Ghimenây
Sẽ giành sẵn cho ta hoa hồng nào hợp nhất
Và có thể, đầy đoạ hai ta nhiều năm mất.