Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Chuyện người ấy… nhưng để sau ta kể hết
Đúng vậy chứ? Nhà sẽ đưa đi tiếp
Cho Tachiana thăm một lượt khắp họ hàng.
Tiếc là ta sức cạn, không thể lang thang;
Chân với cẳng chỉ lê đi dăm ba bước.
Nhưng hai mẹ con đi đường, mệt là chắc;
Thôi cả nhà đi nghỉ sớm lại người…
Ôi trời ơi, sức đâu hết, ngực đau hoài…
Giờ là lúc, có vui, càng mệt lả…
Chứ không phải chỉ buồn mới mệt đâu, em ạ,
Nay ta đâu còn được tích sự gì…
Đúng là già như hoa sắp héo, chán phè…”
Giờ là lúc, người sao mà mệt bã,
Hễ cứ khóc, lại thêm ho xa xả.