Chúng ta chui vào gian phòng sau xưởng máy xay
Và chơi bài vì một bữa khao món Mắc
Trong phiên chợ ngày hôm sau
Trên sân quán rượu những gã lái buôn đứng rũ tuyết bám trên quần áo
Những cánh đồng và những quả đồi phía xa hiện lên màu trắng mới
Và tuyết rơi mỗi lúc một dày.

Người ta đang nói chuyện với nhau về giá lúa mì và phân bón
Về con gái vị quan toà địa phương làm nghề dạy học
Về cô gái có tên Puni lên Seoul làm người hầu giờ sắp sinh con
Ôi, chúng ta sẽ làm gì? đêm nay chúng ta có uống đến say?
Cô gái bán bar sặc mùi phấn rẻ tiền
Nhưng hình như chúng ta vẫn hếch mũi lên để ngửi?
Chúng ta là những kẻ duy nhất biết được nỗi buồn của mình
Liệu năm nay chúng ta có tăng được số gà nuôi trong trại?

Những đêm mùa đông tưởng kéo dài bất tận, chúng ta ăn món Mắc
Chúng ta nốc rượu, chúng ta tranh cãi nhau về nước tiêu dùng
Chúng ta hát theo nhịp phách gõ bằng chiếc đũa của cô gái bán bar
Khi lần mò đi qua cánh đồng hoang vắng
Đến hiệu cắt tóc gặp người đàn ông vừa cưới vợ
Chúng ta thấy thế giới chung quanh màu trắng ngập tràn

Tuyết vẫn rơi, vẫn rơi, ngập tới mái nhà
Chúng ta bị vùi sâu trong tuyết
Liệu chúng ta có gửi những lá thư tình cho các cô gái
Đang thu mình trong những chiếc váy đứng sau tháp còi tầm?
Chúng ta là những kẻ duy nhất biết được những bất trắc của mình
Và năm nay liệu chúng ta có thể nuôi được những con lợn béo?