Chúng ta đã đánh mất tiếng cười trong một ngày dài
Và khi chúng ta gắng nở nụ cười trước quán rượu trong hẻm phố
Bộ mặt chúng ta trở nên nhăn nhở và méo mó
Khi chúng ta cầm bàn tay ấm áp của người khác
Bàn tay chúng ta lạnh giá, nháp thô
Khi chúng ta lê gót qua đêm
Sự đói nghèo cố hữu đã thoát khỏi những người thù hận chúng ta
Chúng ta nổi giận và hối hận, nguyền rủa và giã biệt
Và khi chúng ta đẩy cửa ngôi nhà và gọi tên những người vợ
Giọng của chúng ta trở thành những lời ai oán buốt đau.