Ôi, cây thông già
Được bảo vệ trong khu vườn
Trước Trung tâm Saemaul
Đã hàng trăm năm rồi
Người đứng đó không hề thay đổi
Vòm lá toả bóng mát
Và vang lên tiếng gió ngày ngày
Có thể nhựa cây đã khô
Và những chùm rễ quá nhiều đau ốm
Nhưng con người nơi đây
Không ai nghĩ rằng người đã quá buồn phiền, mệt mỏi
Kể cả phần thân người chìm trong sỏi đá
Và họ tìm mọi cách
Để cho người đứng mãi nơi này
Có thể không vì nỗi khát khao
Nhưng chẳng có gì minh chứng hơn tuổi thọ
Ta biết người đã từng mơ ước
Một lần được gục xuống và yên nghỉ
Có thể người lại đứng lên
Sau nhiều thế kỷ
Nhưng chẳng có ai xua tan được sự mệt mỏi của người
Ôi nhìn kìa, tuyệt diệu làm sao
Cuối cùng thì người cũng khép lại những con mắt xanh
Sau hơn một trăm năm không lúc nào nhắm mắt
Và người chìm vào giấc ngủ khi đang đứng
Với những cành màu đỏ gục xuống của người
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]