Liệng mãi từng vòng uyển chuyển
Trên đồng trống ngủ mệt mê,
Con diều hâu rình nhà nọ,
Mẹ ru con nhỏ não nề:
“Vú mẹ đây con hãy bú,
Lớn nhanh, chịu khổ trăm bề”

Nhiều thế kỷ trôi qua trong loạn lạc,
Chiến tranh thét gào, làng mạc thành tro.
Nhưng đất nước tôi vẫn như ngày ấy,
Cổ kính huy hoàng đẫm lệ âu lo.
Biết đến khi nào đời mẹ tôi hết khổ?
Biết đến khi nào diều hâu hết rình mò?