Tôi sẽ rời ngôi làng này mãi mãi...
Băng lạnh lùng sẽ phủ kín mặt sông,
Cánh cửa sẽ kêu cót két suốt đêm đông,
Sân trước nhà sẽ ngập đầy toàn rác.
Mẹ sẽ đến, mệt mỏi không cười nổi...
Và ở miền quên lãng xám xịt nào
Em bên nôi âm thầm trong đêm vắng
Khóc vì tôi phản bội đắng cay sao.
Sao em lại khép hàng mi óng ả
Đưa tôi ăn chùm quả mọng trên tay,
Như thể cho con chim lành đang đậu
Bên bờ đầm hôm ấy, cạnh gốc cây?
Em có nghe gió gào trong nhà gỗ?
Em có nghe trong mơ tiếng con cười?
Rất có thể, con đang bay em ạ
Cùng các thiên thần dưới những đám mây...
Thôi em nhé, đừng buồn trên bến lạnh,
Mùa xuân sang đừng đợi những con tàu!
Thà hãy uống cùng tôi khi ly biệt
Vì chút tình ngắn ngủi lẫn nỗi đau.
Đôi ta như chim khác bầy lạc lõng,
Có gì chăng nơi bến lạ cùng nhau?
Có khi tôi sẽ lại về em ạ,
Có khi tôi sẽ chẳng thể về đâu...
Em, sẽ chẳng khi nào em biết được,
Trên những đoạn đường tôi vượt đêm đêm,
Tôi luôn nghe tiếng đập dồn độc ác
Như trong cơn mê sảng, đuổi theo sau.
Nhưng tôi sẽ nhớ về chùm quả mọng,
Về tình em nơi quê cũ xám sầu –
Tôi sẽ gửi về nhà búp bê xinh nhé
Như món quà cổ tích cuối cho nhau.
Để con mình có búp bê ru ngủ,
Không bao giờ còn phải chịu đơn côi.
— Mẹ, mẹ ơi! Con búp bê hay quá!
Biết chớp mắt, lại biết khóc biết cười!