Cứ tháng Chạp hàng năm là tôi ốm
Tôi không sao sống nổi thiếu mặt trời.
Mất ngủ triền miên tôi mệt mỏi lắm rồi
Tháng Chạp tôi ngả dần về cái chết.

Như bông lúa chín rã rời tan tác
Bị bỏ nằm lay lắt giữa ruộng khô.
Bóng tối giết tôi không đường thoát.
Tháng Chạp về tôi chỉ sống vật vờ.