Đường bất tiện, mỗi bước thật khó khăn
Tới nơi ta phải đi và phải đến.
Tôi những muốn dùng dằng trì hoãn,
Nhưng nào có hoãn lại được đâu.
Bài ca buồn vô tận vẳng bên tai.
Tôi phải lên đường và tôi nghĩ
Đi thôi nào, ta phải đi thôi.
Dù trên đường nước mắt ta rơi.
Đấy là nơi buông bỏ và quên hết.
Với người, có mắt không nhìn thấy,
Với ta, có miệng không cất nên lời.
Nhưng con đường kia vẫn phải vượt qua thôi
Trong ý nghĩ tôi biết mình nên cât bước.