Tây Hồ vườn cảnh thảy hoang vu,
Riêng viếng bên song sách một tờ.
Nhan sắc có thần thương lúc mất,
Văn chương vô mệnh tội phần dư.
Cổ kim mối hận trời khôn hỏi,
Phong vận niềm oan khách khó trừ.
Ba trăm năm lẻ sau này nhỉ,
Thiên hạ ai người khóc Tố Như?
Tham khảo: Nguyễn Quảng Tuân, “Trong kỳ đi sứ Trung Quốc Nguyễn Du có tới Hàng Châu không?”, Hồn Việt, số 63, 10/2012