Bản dịch của Nguyễn Phước Bảo Quyến

Nhà riêng đứng dựa khu rừng phẳng
Cửa gỗ nhìn ra phía núi xanh
Hiểu lẽ trời về yêu tĩnh lặng
Hứng lên, thơ bỗng tự nhiên thành