Bản dịch của Nguyễn Minh

Người đi xa ùn ùn tấp nập
Bụi không ngừng theo ngựa soải đều
Nhớ nhà khi tắt nắng chiều
Dáng xuân sớm toả với nhiều khói sương
Quán lặng lẽ bên dòng nước chảy
Hành cung xưa hoa nở an nhàn
Quê hương xa cách dặm ngàn
Gió lay hàng liễu hoa vàng bờ ao.