Nhắc truyện cũ làm lòng buồn bã
Đối cảnh khôn gạt bỏ được nào
Thềm rêu gió thổi ào ào
Không làm rèm ngọc cuốn cao lâu rồi
Cả ngày không đến một người

Kiếm vàng đã chìm sâu dưới nước
Ý chí hùng ngang lớp cỏ hao
Buổi chiều trời mát trăng treo
Tưởng rằng ảnh điện hiện theo rỡ ràng
Tần Hoài chỉ thấy trăng suông.