Bản dịch của Nguyễn Minh

Thành Lạc Dương ánh xuân tươi đẹp
Đang già đất khách người thành Lạc
Liễu che đê Nguỵ vương
Lúc này tâm bất thường
Đào hoa bên dòng biếc
Uyên ương tắm trên nước
Chiều về sầu ngưng tụ
Hay chăng lòng ta nhớ?