Thành xưa Tạ Diễu thuở Nam triều,
An toạ vùng Đông Ngô thẳm sâu.
Người mất nước, như hồng hạc tản,
Bỏ trong sương khói bóng chùa cao.
Lầu vươn chín chục thước trên không,
Hiên gác bốn trăm cột lượn vòng.
Hết thấp đến cao, lờ lững vậy,
Gió vờn xào xạc quế cùng thông.
Gác son soi bóng trên rêu biếc,
Chim trắng chung đôi ríu rít cùng.
Tiếng suối reo chừng như giữa mộng,
Dưới trăng hoa rụng phấn mơ mòng.
Dù chiều hay sáng, dạ nào vui,
Khi tựa lan can cổ ngắm ngoài.
Lưu luyến, ta còn duy chén rượu,
Nhìn mưa xuân toả trước non phơi.