Ôi! Dung nhan lộng lẫy lạ kỳ,
Vẻ vô song giữa cõi người;
Khoe sắc đẹp a khuynh thành,
Từng nghe nết lành truyền đời.
Ngọc leng keng a sánh vẻ trong,
Cùng tranh thơm a đoá lan tươi;
Tình dịu dàng a giữa cõi trần,
Chí cao nhã a nơi mây xuôi.
Than mặt trời a chiều dễ rụng,
Ngậm ngùi a đau kiếp người;
Thoáng trăm năm a trọn kiếp này,
Sao lắm buồn mà ít vui!
Vén trướng hồng a ngồi ngay ngắn,
Dạo đàn trong a ai tự cười,
Ngón thon đưa a nhanh thoăn thoắt,
Tay áo múa a trắng bời bời;
Mắt chớp động a như xao sóng,
Miệng như nói a hay như cười.
Nhạc ngân nửa khúc,
Chiều lặn hiên tây,
Gió thu rừng động,
Mây núi nương trôi.
Ngẩng xem thiên không,
Cúi giục đàn cầm,
Thần thái cương nghị,
Cử chỉ thảnh thơi.
Tiếng trong kia a sao giục lòng,
Muốn kề vai a ta trao lời.
Muốn được cùng a ta thề nguyền,
Lễ vật mọn a nên ngậm ngùi
Phượng hoàng bay a ta ngỏ ý,
Đến trước ta a e có người.
Hồn điên đảo a biết bao lần,
Lòng thấp thỏm a không nguôi.
Ước được làm cổ áo
Son phấn hưởng dư hương.
Ngủ, áo nàng lại cởi
Sao tối mãi đếm trường!
Ước được làm đai xiêm
Bó sát eo lưng nhỏ.
Oán thời tiết thất thường
Xiêm thay mới nới cũ!
Nguyện làm dầu chải tóc
Đen nhánh xoã vai thon
Trách người đẹp năng gội
Nước cuốn đi chẳng còn!
Nguyện làm chỉ kẻ mày
Theo mắt huyền nghiêng ngửa.
Trang điểm chuộng tân kỳ
Sợ rồi nàng lại bỏ!
Nguyện làm chiếc chiếu cỏ
Ba thu lót thân mềm.
Đông về thay đệm ấm
Chiếu năm sau mới cần!
Nguyện thành tơ làm dép
Ôm chân trắng nõn nường.
Buồn thay đi rồi nghỉ
Lại tháo quẳng đầu giường!
Ước được như chiếc bóng
Bám nửa bước chẳng rời
Buồn thay cây rộng tán
Bóng phải từ giã người!
Ước được như nến đèn
Soi mặt ngọc đêm đêm.
Buồn khi ánh dương lên
Nến đèn như vụt tắt!
Ước thành tre làm quạt
Gió mát phẩy tay ngà.
Tinh mơ sương điểm giọt
Tay quạt lại lìa xa!
Ước thành đàn ngô đồng
Luôn gối đầu tay ấp.
Hết vui thôi lại buồn
Tiếng tơ rồi cũng dứt!
Bao nhiêu ước nguyện chẳng thành
Khổ tâm rốt cuộc chung tình vẫn không.
Lòng dàu dàu không nơi tỏ,
Bước bối rối giữa rừng nam.
Ẩn tùng xanh ngằn ngặt bóng,
Ta nằm lẫn dưới lan tàn.
Thảng bồi hồi tưởng gặp gỡ,
Lòng sung sướng thoắt hoang mang.
Mà dáng em rồi biến mất,
Riêng nhớ nhung luống bàn hoàn.
Xốc lại áo về đường cũ,
Trông bóng chiều mãi thở than.
Về chốn nào chăng biết nữa,
Thân đau khổ mặt u tàn.
Lá rào rào lìa cành gió,
Trời trong trẻo khí lạnh sang.
Mặt trời kia đã chìm bóng,
Trăng vẫn chiếu rỡ phong quang.
Chim bay đi kêu cô độc,
Thú tìm đôi chửa quy hoàn.
Ta thương ta già đã đến,
Hận trai tráng vút bóng câu.
Ta thấy ta theo em đó,
Đến nỗi tim a dàu dàu.
Như lên thuyền chèo rơi mất,
Như leo núi chẳng dây leo.
Lúc đó:
Tinh tú đầy song,
Gió bắc lạnh lẽo,
Bồn chồn không ngủ,
Ngàn mối vấn vương.
Dậy mặc xiêm đợi trời sáng,
Rờ rỡ ngắm lúc tinh sương.
Gà thu cánh mà chẳng gáy,
Sáo trong trẻo mà thê lương,
Mới nhỏ nhẹ và hiền hoà,
Sau réo rắt rồi chán chường.
Ta tưởng như em ở đây,
Dạo Hành vân trút yêu thương
Mây bay xa mà lặng lặng,
Đời vụt vụt đang trôi qua.
Lại nhớ nhung lại sầu thảm,
Núi ngăn trở sông thiết tha;
Đón gió mát bớt phiền luỵ,
Gửi chút tình nơi nước sa.
Nào dám trách chuyện hò hẹn,
Hát tiếp bài “Thiệu nam” ca;
Tỏ băn khoăn lòng thành ấy,
Mà nhắn nhủ chút tình xa.
Trong bài dịch này, Nguyễn Khắc Phi vốn đã trích dịch mười điều ước, đăng ở tuần báo Văn nghệ ngày 7-3-1998, và in trong Thơ văn cổ Trung Hoa - Mảnh đất quen mà lạ (NXB Giáo Dục, 1999). Các đoạn phú do Trần Trọng Dương dịch bổ sung.