Bản dịch của Nguyễn Đương Tịnh

Canh cửi năm
Nỗi chàng khổ cực dệt nên thơ
Giữa có một câu thiếp lờ mờ
Không than sầu hận
Không trách thân phận
Chỉ gửi gắm tương tư