Đất trời, biển cả cùng lọt vào tấm bình phong
Thời khắc ấy tôi cũng đang nín thở
Khi đã thành một khối vô tri
Quả bóng tạo hoá đang chơi lăn về phía trời đông
Ngày sao lại chuyển vào đêm
Đâu là chỗ nối và vết hằn của chỉ?
Màn đêm mênh mông chôn vùi tất cả
Những con giun màu đen nằm ngoài rừng thông
Ráng mây luyện sắt, rèn kim đã thiêu thành tro bụi
Chỉ còn màu xanh nhạt đang từ từ chuyển dịch
Những tên phản bội cúi đầu
Những kẻ lãng tử quay về
Những luận thuyết vô thần, không hình hài đều vùi trong đất
Giờ khắc ấy, tất cả đều bỏ ngỏ
Bức tường thành cô độc của hồn tôi không vọng gác
Bốn phương tám hướng rộng mở về hướng xưa - nay
Màn đêm mỏng manh đang chuyển dịch về
Lặng lẽ, không sắc màu
Dễ dàng trùm lên tất cả!
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]