Bản dịch của Ngọc Châu

Cơn mưa nặng hạt chợt dừng
Chểnh mảng rơi sau lúc từng hoảng kinh
với cơn gió giật thình lình.
Tôi nâng lên chiếc đàn mình thường chơi
Biếng lười chạm từng dây rời
Không nghĩ ngợi âm giai rơi thế nào
Chợt tái hiện tiếng gió gào
Khúc điệu vang trận mưa rào dại điên.

Chợt em thoáng bóng bên thềm
Chừng như bỏ dở việc em chuyên cần
Ngập ngừng lui bước ra sân
Lại vào, đứng nép bên chân tường ngoài
Rồi thong thả vào nhà ngồi
Cúi đầu chăm chú miệt mài chỉ kim

Không lâu sau lại ngẩng lên
Dừng tay, ngó cửa sổ bên ra ngoài
Ngoài kia mưa vẫn lai rai
Mờ đường nét hàng cây dài xa xa

Thế thôi trong mưa chiều tà
Một giờ đầy bóng nước và… lặng câm.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]