Đời Mục Vương, tám con ngựa đẹp,
Người đời sau, chuộng vẽ nên tranh.
,
Xương vững, gân bền, cơ bắp khoẻ.
Như bay, ngày đi ngàn dặm nhanh,
Mục Vương hay cưỡi, rong chơi đủ.
Góc biển, chân trời đi khắp cả,
Băm hai vó ngựa ruổi rong hoài.
Có phen, trục gãy, không đi nữa!
Nhà vàng cỏ mọc bỏ đầy nơi.
Dao Trì dự yến Tây Vương Mẫu,
Bảy miếu dâng lễ, nhiều năm thiếu.
Vợ đẹp Bích Đài nam dập dìu,
Bỏ mặc chư hầu xin đến chầu.
Mây trắng, trúc vàng, ca hát rộn,
Một kẻ ham chơi, muôn kẻ sầu.
Chu từ Hậu Tắc đến Văn, Võ,
Tích đức, công nhiều bao cần khổ.
Biết đâu đứa cháu, đời thứ năm,
Vương nghiệp như đất, bùn coi nhẹ.
Vì chưng trước vật lạ còn ham,
Xui khiến lòng vua thành báo hại.
Văn Đế không nhận đã từ chối,
Ngựa đẹp bỏ đi, đạo Hán hưng.
Mục Vương được ngựa, tham chẳng đừng,
Tám ngựa đẹp đến, nhà Chu mất.
Đời nay vẫn cho là quý nhất,
Biết đâu vật báu trong nhà, yêu quái sinh.
Tám con ngựa hay, đừng có thích.