Thư phòng từng nhiễm sách thơm hương, Từ bỏ phong lưu cũng lẽ thường, Mệnh bạc có duyên lưu với sách, Hồn tàn không lệ khóc văn chương. Phồn hoa tỉnh mộng nhờ con mọt. Khó đốt lửa huỳnh lòng xót thương. Đạo lý được nghe rồi chịu chết, Thi thư bỏ mặc bướm hoa vương.