Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Vườn Bùi, chốn cũ,
Bốn mươi năm, mới được về nay.
Tùng tùng, cúc cúc, mai mai,
Phơi phới thú vui nhàn nơi khe suối.
Bành Trạch ngâm thơ không dây đàn gảy,
Ôn Công rượu nâng chén vui với xuân tàn.
Ngoảnh đầu nhìn gió, giọt lệ tràn.
Trong khoảng đất trời trải bao bãi bể nương dâu.
Anh đừng than không gặp được Lỗ hầu,
Tóc bạc bù xù còn biết làm gì?
Về thôi, sao không về đi?