Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Tới tuổi bảy mươi nghỉ ruộng nương.
Ngẫm thân gày yếu, đành nằm giường.
Đầy nhà con cháu, không nom chúng,
Tóc bạc ngồi nhàn chải nắng suông.