Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Mình anh quán lạ gối đơn,
Sân yên tôi khép che sương cửa sài.
Bóng trăng ao sáng lung lay,
Khí hoang lạnh muốn đè dài thấp non.
Sông Ngân hội tụ sao còn,
Mộng về cách trở núi sông bao lần.
Đàn nghe buồn bả lòng dần,
Soi gương luống tiếc tấm thân má hồng.
Anh, cây dãi gió sương lồng,
Còn nàng ngày rảnh rỗi trong hoang tàn.
Biết lòng sầu nhớ vô ngần,
Tương tư như cứ xoay vần chẳng nguôi.