Hướng tây trời chiếu lại đây,
Giáng sinh thần võ đấng này hiện ra.
Gặp hồi vận Hán suy mà,
Nghiêng mình chống đỡ ngài là thần trung.
Tỏ lòng vườn đẹp thành chung,
Anh em kết nghĩa cũng cùng vua tôi.
Chở che phải trái nhau thôi,
Trải bao gian khổ bao hồi đắng cay.
Đông Ngô, Bắc Nguỵ, đã bày,
Giang sơn chân vạc đến ngày chia ba,
Một dao một ngựa xông pha,
Hán Lưu ở Thục đất nhà, phía tây
Lòng son một mối giữ ngay,
Xông pha cát bụi thu này về kinh.
Cao, Quang cơ nghiệp một mình,
Xoa tay, khôi phục lòng tin anh hùng.
Trí, lòng chính trực chính trung,
Nghĩa trung mãi sáng tỏ cùng thế gian,
Nghìn thu không ngớt khói nhang.
Tĩnh, thanh, kín đáo, sửa sang cung thờ,
Tượng ngài để lại uy nghiêm.
Âm thầm phù hộ Việt thêm mạnh giàu,
Rạng ngời, hiển hách trước sau,
Ngàn năm còn đó đượm màu cổ xưa.