Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Anh thề… sẽ không, không bao giờ,
Dù một phút quên em, dạ ngơ,
Khi biển bốc hơi cả thành mây khói,
Hay non biển biếc thành sương mờ,
Tim đau không thuốc nào chữa nổi.
Anh nhớ vô cùng... đã nảy thơ?