Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Ai lủi thủi bơ phờ,
Áo rách nón phất phơ.
Chợt từ phía nam lại,
Trước mặt ta than thở.
Hỏi ông có gì lo,
Nói rằng gặp khó khăn hoài.
Nhà nghèo nghề thuốc, bói,
Tôi tìm đến kinh đô..
Kinh đô không người ốm,
Thầy thuốc như gò đống.
Cô đơn, ngóng đường về,
Đường mây xa mênh mông.
Ngày hai cầm tráp rỗng,
Ngày ba nhịn ăn luôn.
Gặp người chỉ mừng hụt,
Muốn nói nhưng nghẹn lời.
Thôi, ông đừng khóc nữa,
Một bữa cùng ăn chơi.
Đời người như quán trọ,
Trăm năm ai thảnh thơi.
Thong thả, đừng vội nuốt,
Đói ăn nhanh khổ người.