Hang rồng lên thẳng giữa không trung, Từng bước mệt nhoài dần đã tan, Một nửa không gian bay dựng đứng, Lá ngô tua tủa đâm từng hàng. Chứa tầng xá lị gần hàng trúc, Phẳng mịn dòng sông tựa lụa căng. Nhạn khó sang bờ về núi cũ, Cánh xoè bay phố Cán kêu vang.