Mưa rây mây thoảng ghé Cao Đường,
Đền Ngọc thu về đêm giá sương.
Sao chẳng đoái thương chàng Tống Ngọc,
Một đời riêng biết Sở Tương Vương.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]