Lão già lặng lẽ dựa cây quan,
Muốn nói mà sao lệ ứa tràn.
Trên lối lòng quê, không sản nghiệp,
Bên thành xương trắng, chẳng người thân.
Kiếp thừa sống giữa ngày gian khó,
Đường thẳm gặp chi kẻ phụ phàng.
Nước biếc non xanh tuy vẫn thế
Mà nay nghèo khổ biết sao đang?