Ông Nhạc cưỡi rồng vút cõi trời
Đông Ngô vẫn đó nếp nhà phơi
Chuyện, vừa ngô đạo, không vương trí
Kinh, đã thành tiên, chẳng để đời
Gió tối sâu ăn cây lá cỗi
Mưa xuân rêu bám ngói đàn rơi
Thông nghiêng hạc chết, cơn dâu bể
Quê cũ chưa từng trở lại chơi.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]