Lần theo bậc thang trời chênh vênh
Theo những dòng thơ vụng về ghép lại
Nhà thơ xuống tự trời, bước vội
Vào thế giới con người đau thương

Lần theo bậc thang trời chênh vênh
Người rầu rĩ, mệt nhoài, lấm bẩn
Bẩn vì bụi trên trời cao dính bám
Bẩn vì trần ai bụi vẫn bay mù

Râu không cạo, mặt mũi bơ phờ
Người rủa nguyền mình, rủa nguyền thế cuộc
Con người ấy không ai hiểu được
Một con người bướng bỉnh, cuồng si

Tự trên trời anh xuống làm chi?
Sao lại bước vào con đường vô định?
Sao trôi dạt với những người tốt bụng?
Sao dại khờ nếm mật đắng trần ai?

Giá anh cứ ngồi trên chín tầng mây
Chẳng có ai làm phiền ai chốn đó
Ai cũng nghĩ đến cuộc đời rực rỡ
Đời vĩnh hằng trong ý nghĩ tươi vui

Nhưng không đâu! Thang xuống cập kênh rồi
Lỡ trật bước là thôi, không dậy nữa!
Nhà thơ vẫnh giơ tay, giơ mũ
Vẫn bình tâm bước xuống cõi nhân gian

Lần theo bậc thang trời chênh vênh
Theo những dòng thơ vụng về ghép lại
Nhà thơ xuống tự trời, bước vội
Vào thế giới con người đau thương

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]