Vào nhà hát này khán giả ngủ yên
Các lớp diễn mọi người đều thuộc cả
Thấp thoáng những mặt người và mặt nạ
Tìm đâu ra cái mới của riêng mình

Quần áo, tóc tai, tất cả đã thay hình
Đến nét mặt cũng chiều theo cảm xúc
Tôi nhập vai. Mọi thứ đều đã thuộc
Nhưng tôi thèm vai khác đáng yêu hơn

Vở kịch bỗng nhiên đi chệch lối mòn
Người nhắc vở cứ hoài công quát gọi
Có những người giật mình lên tiếng hỏi
Nhưng không ai đáp lại một câu nào

Không vinh quang, cũng chẳng ngọt ngào
Chính người diễn đã buồn nôn, chán diễn
Chỉ đôi lúc cố tình quên đạo diễn
Mới có dăm câu là của riêng mình

Vai diễn của tôi là giữa bình minh
Nơi thung lũng sếu từng đàn quang quác
Không đạo diễn, chẳng có gì ràng buộc
Chỉ đất trời - khán giả của riêng tôi

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]