Bản dịch của Lê Đức Mẫn

Anh cho vay mà không lấy lại
Suốt cuộc đời tôi vẫn nợ anh
Anh bảo tôi: “Khi đến thiên đường
Mọi khoản nợ cùng nhau thanh toán...”

Anh bảo tôi rằng nên gắng sống
Rồi chỉ đường ra hướng sân ga
Nhưng đường tới thiên đường gần xa?
Rẽ hướng nào đây? Anh chẳng nói

Chắc tôi phải tự mình kiếm lối
Tự lần mò đi tới thiên cung
Ga Kazan này mọi lối mông lung
Con đường nào cũng vào địa ngục

Một con tàu giữa đường dừng bước
Con tàu vui mang số “ba trăm”
Thấy người soát vé, tôi hỏi thăm
- “Đây là bến nào, anh bạn trẻ?”

Anh bạn ngập ngừng như xấu hổ:
- “Xin quý ngài cho biết, đi đâu?”
- “Tới thiên đường đi mất bao lâu?”
- “Thưa, chúng tôi chẳng bao giờ tới đó

Đường tới đó xa xôi, trắc trở
Còn vòng vo qua những nơi nao
Trong lộ trình nào có ghi đâu
Không có bến ‘Thiên đường’ nào cả

Ngài phải tự lần mò vất vả
Phải tự mình tìm lối thiên cung
Ga Kazan này mọi lối mông lung
Con đường nào cũng vào địa ngục

Gắng sống nhé!” - anh ta cầu chúc
Rồi lắc đầu khó nhọc bước đi
Tôi gặng hỏi đường thiên cung kia
Anh lặng lẽ không hề nhếch mép

Ơi con tàu “ba trăm” xinh đẹp
Như một chàng ngựa sắt oai phong
Như đoàn quân rầm rập thong dong
Ơi đại quốc Á-Âu bát ngát

Người phóng ngựa hay lần bước một?...
Hỡi Chúa Trời xin hãy giúp con!
Tôi vào điện thờ các bậc chí tôn
Xin đem cả đời mình ra cắm nợ

Tôi thắp nến lên và nức nở
Khóc đời mình số kiếp chẳng ra sao
Đem cho vay không lấy lại xu nào
Chỉ biết hẹn đến thiên đường tính toán

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]